Trong những câu chuyện phiếm của những chiến hữu mày râu cùng cơ
quan, tôi vẫn thường được tấm tắc khen là nhà có phúc, vợ đẹp, con
ngoan. Tôi chỉ cười, không nói gì, chứ thực ra trong lòng tôi vui sướng
lắm chứ.
Tôi tự thấy hài lòng về gia đình mình, đặc biệt là 3 đứa
con vừa ngoan ngoãn, học giỏi, lại vừa khỏe mạnh, đáng yêu. Nhưng đó
không phải là tốt số hay có phúc, vì để nuôi dạy được những đứa con ưu
tú như vậy là cả một quá trình “trường kỳ kháng chiến” đòi hỏi phải có
sự kiên nhẫn và nhất là phải có “chiến thuật” của bố phải từ bỏ cả những
niềm đam mê như bong da Bố đã từng yêu thích trước đó.
Mẹ không phải là ô-sin
Tôi
chưa khi nào để vợ làm tất cả những công việc nhà một mình. Bình
thường, dù không phân chia cụ thể nhưng chúng tôi ngầm quy định với nhau
là nếu vợ tôi nấu cơm thì tôi sẽ là người rửa bát. Tôi không cho rằng
coi rửa bát, nấu cơm sẽ làm giảm đi cái uy của một người đàn ông.
Vợ
chồng tôi thỏa thuận tuyệt đối không bao giờ cãi nhau hoặc tranh luận
gay gắt trước mặt con mà lúc đó, chúng tôi sẽ tự hiểu là “chúng ta sẽ
nói chuyện sau, khi bọn trẻ đã đi ngủ”. Vì thế mà gia đình tôi hiếm khi
xảy ra mâu thuẫn.
Và quan trọng hơn, đó là tôi luôn làm mọi thứ để
vợ được hạnh phúc. Cả tuần chăm lo cho 4 bố con, có người phụ nữ nào là
không mệt mỏi. Do đó, cuối tuần một là tôi đưa cả nhà đi chơi, hai là
để vợ đi mua sắm, massage hoặc dành cho vợ một ngày nghỉ ngơi ở nhà, còn
tôi sẽ đóng vai làm vợ 1 ngày. Với tôi, khi vợ hạnh phúc, thì các con
cũng sẽ hạnh phúc. Và không lý do gì mà tôi không mãn nguyện khi thấy vợ
con mình hạnh phúc cả.
Tôi luôn tranh thủ chơi với con để vợ có thời gian nghỉ ngơi (Ảnh minh họa)
“Luôn luôn lắng nghe – luôn luôn thấu hiểu”
Khi
các con còn bé, bất cứ khi nào ở nhà, tôi cũng dành thời gian cho các
con. Tôi thường lắng nghe tất cả những câu chuyện của con mình, kể cả nó
có vớ vẩn hoặc nhàm chán đến đâu bởi tôi muốn tạo thói quen chia sẻ
giữa hai bố con ngay từ khi con còn nhỏ.
Khi các con đã lớn, đi
học bán trú cà ngày, tôi thì đi làm về muộn, mấy bố con ít có thời gian
cho nhau. Do đó, cuối tuần, tôi thường dành cả ngày để cùng làm việc
nhà, cùng nấu một bữa thân mật với vợ và các con. Hai vợ chồng tôi vừa
ăn cơm vừa nghe kể những chuyện ở trường lớp của các con.
“Chia tay” rượu bia, “kết bạn” với thể thao
Trước khi kết hôn, tôi thoải mái sống với những thói quen thiếu lành mạnh của mình thức khua với những lich thi du cup c1 đai
rằng rặc. Nhưng từ sau khi lấy vợ và có kế hoạch sinh con, tôi quyết
định hạn chế rượu bia và đặc biệt là nói không với thuốc lá.
Không
những thế, tôi còn chăm chỉ ăn uống điều độ và luyện tập thể thao. Các
con tôi thấy bố làm gương cũng noi theo, sáng sáng cùng bố đạp xe, chiều
tối ra cổ vũ bố đá bóng, ăn cơm xong cả nhà lại cùng nhau đi bộ dưới
sân chung cư.
Dạy con tự đứng lên
Còn nhớ
hồi Bin nhà tôi tập đi, những lần đầu vấp ngã, tôi còn đỡ con dậy. Nhưng
với những lần sau, tôi sẽ khuyến khích để con tự đứng lên và bước tiếp
chứ không chạy vồ đến để đỡ và xuýt xoa.
Từ đó trở đi, với bất cứ
vấn đề gì, tôi thường không trực tiếp giúp con mà chỉ đưa ra cho con
những gợi ý, hướng dẫn, lời khuyên để con có thể tự giải quyết vấn đề
của mình.
Sẵn sàng nói “Xin lỗi/ Cảm ơn con”
Khi
con hoàn thành tốt một việc nào đó, một lời khen ngợi không bao giờ là
thừa. Nếu đó là việc con làm cho tôi, khiến tôi vui vẻ, thoải mái, tôi
sẵn sàng nói cảm ơn con. Tôi muốn con nhận thấy giá trị của chính mình
và biết rằng khi làm việc tốt con sẽ nhận được sự cảm kích từ người
khác. Như thế cũng có nghĩa là tôi cũng gián tiếp khuyến khích con làm
việc tốt.
Có thưởng thì phải có phạt. Nếu phạm lỗi, con cần phải
biết xin lỗi và tìm cách sửa sai. Tuy nhiên phạt con cũng cần phải đúng
cách, tôi không la mắng hay phạt con ở chốn đông người mà đợi khi về đến
nhà mới phân tích và phạt con. Ngược lại khi tôi sai, ví dụ như khi
trách nhầm con, tôi cũng sẵn sàng nói “Ba xin lỗi”. Tôi muốn con biết
rằng ai phạm lỗi cũng cần phải xin lỗi và đó là điều đáng khen.
Cái gì cũng có giá của nó
Khi
con còn nhỏ, tôi thường “giao kèo” với các con rằng nếu chúng muốn một
món đồ chơi hay một bộ quần áo mới thì phải giúp bố mẹ làm một việc gì
đó như quét nhà, đấm lưng, hay rửa rau thì mới được đáp ứng.
Khi
các con lớn hơn, hàng tháng, tôi chỉ cho mỗi đứa một số tiền nhất định
và chúng sẽ chỉ được tiêu trong khoản đó, không chấp nhận cho thêm dù là
bất cứ lý do gì. Đương nhiên, nếu muốn có thêm thì chúng phải làm việc
để được trả công.
Tôi kể ra đây một số điều không phải là để khoe
khoang hay ba hoa gì cả. Tôi chỉ muốn chia sẻ một chút về gia đình mình
và những gì tôi đã làm để giữ gìn hạnh phúc. Là đàn ông, tôi thấy đây
đều là những việc đơn giản, ai cũng có thể làm được, chỉ có điều muốn
hay không mà thôi.
Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét